Đừng để quá nóng rồi cũng phải buông tay

Chỉ khi bạn hạnh phúc, thế giới quanh bạn mới hạnh phúc

Quỳnh Liên Sakura

3/27/20254 min read

Tôi có một người bạn, một cô gái Việt Nam với sự nghiệp ổn định và được đồng nghiệp yêu quý trong một tập đoàn lớn ở Nhật, nơi đa phần nhân viên là người bản xứ. Nhìn vào cô người ta sẽ thấy đây là hình mẫu cho sự viên mãn: sự nghiệp ổn định, người chồng giỏi giang, hai đứa con đáng yêu. Ít ai ngờ trong mười năm dài cô luôn cảm thấy ngột ngạt, đau đớn, chìm trong sự thất vọng và cô đơn của cuộc hôn nhân thiếu sẻ chia và thấu hiểu, nhưng cô và chồng chọn không chia tay với lý do “vì con”. Cả hai tự nguyện duy trì một cuộc hôn nhân mà mỗi người đều sống theo cách riêng của mình với đầy đủ trách nhiệm nhưng lạt lẽo và thiếu giao tiếp.

Tuy nhiên, một biến cố nhỏ đã thức tỉnh cô. Đó là khoảnh khắc cô nhận ra rằng cô gái nhỏ năng lượng năm xưa đã không còn, những đam mê hoài bão ngày ấy đã bị quên lãng và cô đang tồn tại mỗi ngày chứ không phải đang sống. Cô mạnh dạn thừa nhận nỗi đau và quyết định ly hôn để giải thoát cho cả hai.

Bước ra khỏi cuộc hôn nhân tuy ban đầu có chông chênh khi ổ điện hư, cái vòi nước hỏng khiến cô lúng túng. Nhưng vượt qua được những ức chế của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô cởi mở hơn với chồng cũ và vì vậy quan hệ của họ trở nên ôn hòa hơn, giúp nhau như hai người bạn và anh vẫn làm tròn trách nhiệm một người cha với hai đứa trẻ. Cô bạn tôi nhanh chóng cân bằng và nhận ra rằng cuộc sống hiện tại tốt hơn rất nhiều cho cô, cho con và cho cả người chồng cũ. Cô dần lấy lại bản sắc, trở lại con người hoạt bát, năng lượng và nhiệt huyết năm xưa, tiếp tục theo đuổi những đam mê và mục tiêu riêng mà suốt mười năm qua cô bỏ lỡ vì bận mắc kẹt trong nỗi đau.

Cô không còn cảm thấy cay đắng với người chồng cũ. Thời gian của cô, thay vì dồn hết vào những công việc nội trợ và các trách nhiệm không thể né tránh, giờ đây được dành cho chính mình. Cô đọc sách, chơi đùa với con, cùng con đi ăn ngoài nếu mệt và không muốn nấu nướng, nhà cửa không cần phải hoàn hảo đến mức khó chịu, chỉ cần vừa đủ gọn gàng và sạch sẽ. Sau vài năm sống trong cuộc sống mới, cô ngẫm lại và nhận ra một điều mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ tới: Việc ở lại trong một cuộc hôn nhân không hạnh phúc không phải là hy sinh vì con cái để thể hiện sự yêu thương với gia đình, mà đó là sự từ bỏ chính bản thân và tự làm mình đau.

Cô đã tâm sự với tôi trong một lần hai chị em trò chuyện: “Nếu cho làm lại em sẽ buông bỏ sớm hơn. Em như cố cầm chén trà nóng trên tay, rồi nóng quá cũng phải buông, nhưng vết bỏng ít nhiều còn đó. Nhưng dù vậy, em vẫn cám ơn những vết bỏng đó để nhắc mình hãy yêu thương mình nhiều hơn. Khi em hạnh phúc em mới mang lại hạnh phúc cho con em, cha mẹ em và cả những người xung quanh”.